CÂU CHUYỆN SỐ 3: HẾT SỎI THẬN,BƯỚU CỔ, UNG THƯ VÚ VÀ THOÁI HÓA ĐA KHỚP MỘT CÁCH THẦN KỲ!
- Đăng bởi: adminquantri
- |
- 24/03/2020
Vào ngày thứ Sáu 15/04/2016, tai phòng tư vấn của Thầy, có một bệnh nhân trên tay cầm tờ giấy ghi nhiều chứng bệnh rất nặng, đó là một phụ nữ trung niên đen gầy, dáng vẻ cứng cỏi “nông dân”, với nét mặt dãi dầu sương,nắng đã biểu lộ sự hoan hỉ đạt đỉnh, (mà người quan tâm có thể cảm nhận được), khi nghe Thầy nói “được phép tiếp tục ăn ra“!
Lúc tiếp cận để hoà với niềm vui của người vừa khỏi bệnh này, tôi mới biết tên Cô là Bùi Thị Hoa,sn 1963, nhà ở số 231, tổ 9, ấp 10 Xã Xuân Tây, Huyện Cẩm Mỹ ,Tỉnh Đồng Nai. Cô Hoa cùng lúc bị bướu cổ, thoái hoá khớp, ung thư vú và bệnh sỏi thận. Đây là một trong những trường hợp “đa bệnh” hết một lượt, đã làm cho tôi vừa ngạc nhiên vừa xác tín về hiệu quả thần kỳ của gạo lứt muối mè !
Khi hẹn gặp để được cô Hoa kể cho nghe về quá trình diễn biến các căn bệnh của mình, tôi thấy việc cô Hoa chuẩn bị bài viết sẵn để đăng ký phát biểu chia sẽ với mọi người vào dịp Lễ Tưởng niệm Tiên sinh Ohsawa lần thứ 50, được Sư Trụ Trì tổ chức tại Chùa Long Hương vào sáng hôm sau, cũng là một yếu tố chứng tỏ Cô là người đã hết bệnh thực sự.
Cô Hoa sẵn lòng trao cho tôi bài Cô viết tay để tôi có tư liệu sử dụng, nhưng tôi “xin khoan” bởi vì tôi muốn nghe Cô kể chuyện trực tiếp, có gì không rõ thì dể hỏi lại liền .Cô Hoa vui vẻ tâm sự:
“Cuộc đời cháu quá đổi gian truân. Cháu sanh 3 lần, có được 4 cháu, 2 trai, 2 gái. Cháu trai đầu lòng (con cả) sn 1990 bị gai cột sống bẩm sinh.
Ông Xã của cháu cùng làm rẫy với cháu, nhưng lúc thấy vợ mình bệnh nặng lên đến đỉnh điểm đã chấp nhận chia tay,rộng đường quậy phá, ăn nhậu, bạo lực với vợ, quay mặt với con và biểu hiện hành động mất hẳn tình Cha!.
Cháu như một thân cò lam lủ, cam phận, vừa lao động việc nhà vừa nhận mối làm công cho người ở xóm, quyết chí nuôi dưỡng 4 con thành người. Hiện nay, đứa con trai thứ 2 của cháu,sn 1993, đã tốt nghiêp hệ Cao Đẳng trường Đại học Công nghiệp, còn 2 đứa con gái (là em út) cùng năm sinh1995, cũng đã tốt nghiệp Trung cấpTrường Cao Đẳng KT Kỷ thuật Vinatex. .
Nhớ lại,năm 2007, trong lúc đi làm cháu bị té ngã gảy tay trái. Bệnh viên Huyện Long Khánh bó bột và đề nghị cháu mua can xi uống, nhưng cháu bị ói và khó chịu, uống không được.
Sau 2 tháng, trong lúc tay chưa liền xương thì Bác sĩ lại phát hiện cháu bị bệnh sỏi thận. Ngày 27/03/2007,theo tuyến, cháu lên Bệnh viện Thống Nhất nhờ nơi đây xét nghiệm và điều trị..
Sau khi phẫu thuật quả thận bên phải, Bác sĩ yêu cầu 3 tháng sau cháu lên Bệnh viện mỗ tiếp quả thận bên trái. Tuy nhiên, khi cháu đúng hẹn thì Bác sĩ lại đề nghị cháu về nhà ăn uống bồi dưỡng thêm 1 tháng nữa cho có đủ sức khoẻ.
Đến tháng thứ 4, cháu trở lên Bệnh viện,.Bác sĩ tư vấn rằng sỏi thân của cháu chưa gây nguy hiểm cho tính mạng bằng bênh u nang buồng trứng mà cháu đang mang trong người nên đề nghị ưu tiên phẫu thuật cắt bỏ buồng trứng..
Năm 2010, thận cháu bị ứ nước, và bị nhiễm trùng ứ mũ, gây đau đớn vô cùng, nhưng gặp lúc vào mùa, cháu vẫn cố gắng đi làm vì tiếc việc nên trì hoãn đi Bệnh viện cho đến ngày cháu phải cấp cứu.
Vì thận của cháu bị suy yếu, kiệt quệ, không còn khả năng lọc máu,lọc sạn, nên quá trình chạy thận và phẫu thuật nhiều lần, có khi tuần lễ, có khi mấy tháng, có khi một năm, làm cháu suy sụp cả thể xác lẫn tinh thần nên không còn ghi nhớ chính xác thời gian.
Bác sĩ cho cháu uống thuốc thường xuyên và đặt tại ổ bụng của cháu đến 2 dây dẫn mũ và nước tiểu, truyền kháng sinh tại giường bệnh liên tiếp 1 tuần.
Trước khi cho cháu xuất viện, Bác sĩ Trưởng khoa bệnh viện Thống Nhất Đồng Nai khuyên cháu lúc về nhà phải hạn chế tối đa việc đi lại, ăn uống và ngủ nghĩ cẩn thận. Vì bị mất sức trầm trọng,cháu phải nằm bất động suốt 2 tháng trời tại nhà.
Thật tình cháu đã coi thường tính mạng, chỉ lo mưu sinh vì cuộc sống gia đình. Có khi đến ngày phải trở lên bệnh viện tái khám, cháu cũng chẳng có tiền và thời gian rảnh việc
Trong giai đoạn này , cháu có chuyển sang Đông Y chữa trị, thấy cũng có bớt nhưng không hết. Lúc bây giờ ở địa phương của cháu phong trào Tâm Năng Dưỡng Sinh (ngồi Thiền chuyền năng lượng đẩy bệnh ra ngoài) phát triển khá rộng nên cháu cũng chạy theo, nhưng vì bênh của cháu nặng quá,chỉ làm mất “luân xa” của đồng bệnh mà không đạt được hiệu quả gì.
Cháu nghe đồn ở Lâm San cách chỗ cháu ở khoảng 10 cây số có một Ông Thầy khác chữa bệnh bằng luân công bấm huyệt chuyền năng lượng đẩy bệnh ra., cháu cũng tìm đến xin chữa thử. Lúc chữa thì đỡ, nhưng khi ngưng thì lại đau tiếp. Có nghĩa là Ông Thầy Chỉ đủ năng lượng xoá đau nhưng không đủ sức để đẩy bệnh ra ngoài.
Sau một thời gian chạy chữa đủ cách mà không có kết quả, cháu trở lên bệnh viện Huyện khám lại. Bác sĩ nói cháu bị viêm 2 bên tuyến vú và cho thuốc uống. Cháu uống thuốc mãi không thấy bớt nên xin chuyển lên tuyến Tỉnh khám ở bệnh viện Thống Nhất. Bác sĩ nói cháu bị bướu cổ và tuyến vú có vấn đề, đề nghị cháu tiếp tục uống thuốc và yêu cầu mỗi tháng đến Bệnh viện tái khám một lần
Được 4 tháng , nhờ có đứa cháu học ở Thủ Đức nên nó dẫn cháu đến bệnh viện Ung Bướu Sài gòn để xin chẩn đoán, xét nghiệm. Bác sĩ nơi đây nói cháu bị K tuyến vú và cho uống thuốc đặc trị ung thư . Lúc đó người cháu đau nhức, ê ẩm đi không muốn nổi.
Sẵn dịp, đứa cháu cũng dẫn cháu sang Bệnh viện 115 (Khoa Xương khớp) nhờ chiếu, chụp. Nơi đây nói cháu bị thoái hóa đa khớp.
Lúc ấy, cháu cảm thấy chán nản thực sự. Cháu nghĩ rằng người mình tập trung đủ các loại bệnh nặng trong khi cháu cũng chẳng có tiền thì thử hỏi cháu còn phải biết sống làm sao?.
Ba đứa con của cháu đang học ở Sài gòn, chịu cảnh lây lất qua ngày nhờ bà con lối xóm thương tình góp cho lương thực: người cân khoai, người lon gạo, người nải chuối, bó rau..Còn cháu thì vẫn cố gắng nhận làm đủ việc, trong lúc bệnh nặng,để chạy tiền, chắt chiu từng chục bạc gom gửi cho con.
Trong tình cảnh khốn cùng, ít khi nào cháu đi ăn quán nhưng không hiểu sao ngày hôm ấy cháu lại vào quán cơm chay của cô Hòa ở xã Sơn Thuỷ. Cô Hòa hỏi thăm là cháu có muốn hết bệnh không?. Cháu nhanh miệng trả lời ai mà chả muốn hết bệnh? Lập tức,cô Hoà buộc miệng: “nếu vậy thì ngày mốt em ra đây để chị dẫn em lên Chùa Long Hương ..Thầy Tuệ Hải chỉ cho cách ăn gạo lứt là hết bệnh liền!”
Nghe vậy, cháu cảm thấy “mê tơi” ra ! Cháu mua liền gạo lứt ăn được 1 tuần rối mới nhờ 2 vợ chồng cô Hòa dẫn cháu lên Chùa đăng ký gặp Thầy tư vấn.
Duyên may,cháu được Thầy hướng dẫn trực tiếp ngay lần đầu tiên. Các nhân viên của Thầy căn dặn cháu về nhà nghe kỷ băng đĩa và chỉ cháu thực hiện “toa” rất cẩn thận. Cháu về nhà làm đúng như vậy. Cháu nhớ như in câu nói trong băng đĩa của Thầy, đại ý :” dù hoàn cảnh có khó khăn đến đâu, dù hạnh phúc gia đình có bị xáo trộn, dù lứa tuổi bao nhiêu khi ăn gạo lứt muối mè sẽ làm thay đổi tất cả, theo chiều hướng tốt.”
Đang kể chuyện, bất ngờ cô Hoa bộc lộ cảm xúc thoả lòng cực đỉnh: “Ôi trời ! Cháu mê tơi ra: Chân lý là đây! Đúng là đây rồi! Từ nay mình không cần phải đi đâu xa nữa!..Cháu nhớ Thầy còn nói như cho riêng một mình cháu thôi: “Ăn dưỡng sinh cũng là một pháp tu trong Đạo Phật”. Cháu hoan hỉ và tâm đắt lời Thầy tột cùng.. .
Cháu ăn theo phương pháp dưỡng sinh ròng rả 18 tháng trời, trong đó có 7 tháng ăn triệt để bài số 7.
Về dược thảo, cháu được các Sư Cô ở Thiền viện Thường Tich Quang hổ trợ, nhưng cháu uống được một tháng thì tự nguyện nhường phần cho bệnh nhân khác. Cháu chỉ ăn duy nhất : cơm lứt, muối mè! Vậy mà cháu cảm thấy sức khoẻ phục hồi, người khoẻ khoắn nhẹ nhàng, yêu đời, hạnh phúc và làm việc không biết mệt.
Trước khi đến Chùa nhờ Thầy chẩn đoán lần nữa vào chiều hôm nay, cháu có lên cả 2 bệnh viện Thống Nhất (Đồng Nai) và Ung Bướu (Tp.HCM) để nhờ kiểm tra lại dùm. Cả 2 bệnh viện đều nói cháu hết sỏi thận và không thấy dấu hiệu của ung thư vú nữa. Riêng thoái hoá đa khớp thì cháu đâu còn đau nhức mà khám lại làm gì!?
Cháu đã chết lâm sàng không biết bao nhiêu lần, Bây giờ cháu cảm thấy nơi đâu có dưỡng sinh là nơi đó có hạnh phúc, không tai nạn và không hoạn nạn. Cháu vui mừng tột độ và tự tịn là mình sẽ hoàn thành được ước mơ nuôi dưỡng các con thành đạt nên người .Cháu cũng hoàn toàn hướng tâm theo Phật, đồng thời tri ân sâu sắc Tiên sinh Ohsawa và Thầy Thích Tuệ Hải”.
Khi cô Hoa kể chuyện đến đây thì đồng hồ đã chỉ hơn 22 giờ, vậy mà sân Chùa đêm nay vẫn còn một vài người ngồi chơi trên các băng ghế đá. Cô Hoa còn tiếp tục kể thêm nhiều việc, nhưng tôi thấy chỉ cần bao nhiêu đây cũng đã đủ là bài học chữa bệnh hết sức thú vị , có nhiều tình tiết bi, cảm làm rúng động lòng người!..